Nguyễn Tâm

HÀ NỘI MỘNG MƠ


Hà Nội vắng trời đông se sắt lạnh
Chiếc khăn choàng ai phủ cạnh bờ vai
Đường Cổ Ngư thao thức mãi đêm dài
Cho nỗi nhớ ấm từng cơn giá buốt


Hồ Tây đâu ánh đèn vàng xuyên suốt
Mưa rơi buồn mưa trói buộc hồn đơn
Nhành cây khô rũ lá như giận hờn
Con phố cổ liêu xiêu vài quán cóc


Ở nơi đây bước trên từng con dốc
Bây giờ về nhủ thầm với Đông Đô
Tháp Rùa in bóng mây xanh bên hồ
Lòng canh cánh bước chân như níu lại


Thăng Long ơi ta ngày xưa ngây dại
Quên sông Hồng sông Tô Lịch bao la
Quốc Tự Giám văn miếu chung một nhà
Diên Hựu Tự tại Thọ Xương còn đó


Chiều hôm nay hiu hiu đầu ngọn gió
Bên gốc bàng trơ trọi bóng người xưa
Bao nhiêu năm cảnh cũ nói sao vừa
Nay tìm lại thuở ấu thơ Hà Nội !


09 - 06 - 2011

Được bạn: vdn 11.9.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "HÀ NỘI MỘNG MƠ"